Quýdenver - 2005
50 năm xa Hànội
30 năm mất Saigon
Bao nhiêu năm đất khách
Cho tròn nỗi cô đơn!?...
1. Một thoáng ấu thơ - 2. Bên lề khu chiến - 3. Qui hồi cố thành
4. Quân hành lỗi nhịp - 5. Tháng tư bát nháo - 6. Lại một bắt đầu
7. Nhớ về cuộc chiến - 8. Nghĩ về tình người
1. Một thoáng ấu thơ
Mọi
người trong làng đều gọi bác là “Phổ ngựa”, nhưng tôi lúc nào cũng gọi
bác là bác Phổ. Bác Phổ thích ngựa, nuôi một con ngựa. Hầu hết người
trong làng không thích ngựa nên cho bác là người gàn, dở hơi. Có người
còn bĩu môi khinh thị, xì xào chê bai bác là nghèo rớt mồng tơi, miệng
không đủ miếng ăn mà còn nuôi ngựa. Bác nghe thấy, chỉ cười, không nói
gì.
Hồi đó tôi còn nhỏ, chưa có ý niệm rõ rệt về sự
cách biệt giầu nghèo giữa người này người nọ. Trước mắt tôi, ngôi nhà
tranh ba gian hai chái của bác Phổ chẳng khác ngôi nhà ngói, cũng ba
gian hai chái, của bố mẹ tôi bao nhiêu. Duy cái sân trước nhà bác có hơi
chật hẹp thật đấy, nhưng cũng chỉ tại bác ngăn hơn nửa khu đất để làm
chuồng nuôi ngựa. Tôi cũng không hiểu tại sao người ta lại bĩu môi khinh
thị, xì xào chê bai cái thú nuôi ngựa của bác Phổ và cho bác là người
gàn, dở hơi.