Monday, December 23, 2013

Một Mình

Nhạc: Thanh Tùng
Trình bày: Trần Thu Hà
Video Clip: Quýdenver


Quýdenver Youtube

Chị và Quê

Nguyễn Văn Đậu

(Gửi các em: Ngô Vệt Hồ, Nguyễn Thị Tặng, Nguyễn Thị Thúy Ban)

Cuối tháng 3-2012 vừa qua, bốn anh em chúng tôi làm một chuyến đi năm ngày về Hà Nội.

Thế là đã mười hai năm rồi tôi mới gặp lại chị, sau nhiều lần gặp chỉ qua điện thoại. Các em tôi, hai em gái thì đây là lần thứ hai gặp chị sau lần đầu hồi đất nước mới thống nhất anh chị vào Sài Gòn tìm đến nhà thăm chúng tôi, còn em rể thì đây là lần đầu.

Các em tôi định cư ở Mỹ, về Sài Gòn thăm gia đình chỉ được ba tuần, lại rất muốn gặp lại bạn bè và bà con họ hàng, nhất là về Bắc thăm mồ mả ông bà, sau bao năm xa cách. Tôi đã dẫn các em về quê, như một nỗi ngoái nhìn cái vệt dài quá khứ đã băng qua cuộc đời chúng tôi với không biết bao nỗi thăng trầm nhân tâm thế sự. Năm ngày, không là một tour du lịch. Năm ngày của một nghĩa đi về.

Saturday, December 14, 2013

Người dưng !?

Quýdenver


Người ơi sao cứ ỡm ờ
Cứ ngây ngô, cứ ngu ngơ nửa vời
Như đành thua một cuộc chơi
Xót xa chất ngất cho đời quẩn quanh

Tháng ngày loáng thoáng qua nhanh
Theo con mộng mị tròng trành trôi xuôi
Chuyện người em gái xa rồi
Bởi chưng đã trót yêu người từ lâu

Friday, November 22, 2013

Tình ơi, dù sao đi nữa xin vẫn yêu em

Nhạc: Ngô Thụy Miên
Trình bày: Tuấn Ngọc
Video Clip: Quýdenver



Quydenver 

Giọt tâm tư tan chảy
Như nỗi niềm Người chia
Đêm chưa khuya
Phố chưa lặng
Mà sao nghe quạnh vắng tâm hồn !


Tuesday, September 24, 2013

Hànội tôi về

Nguyễn Văn Đậu

Hà-nội đối với tôi vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nó quen thuộc bởi ngôi làng ven đê sông Đuống, nơi tôi sinh ra, nay đã là một phần của thành phố Hà-nội, và cũng bởi những năm tiểu và trung học của tôi đã qua đi ở đây cho đến ngày tôi phải đi xa, khi vừa ngót nghét hai chục tuổi đầu. Nó xa lạ bởi con nguời tôi sau đó đã được định hình ở Sàigon. Tôi đã tham dự vào cuộc sống nghề nghiệp ở đây trong suốt thời gian đất nuớc bị chia hai, để đến khi thống nhất lại, tôi có hẳn một lý lịch hoàn toàn xa lạ trong một đất nước mà Hà-nội là thủ đô; và cũng bởi tôi là nguời bắc nhưng không sống hẳn ở miền bắc nên cái xa lạ càng lớn lên gấp nhiều lần.

Thế rồi, tôi trở lại Hà-nội sau hơn bốn mươi năm xa cách, và cũng có nghĩa đấy là lần đầu tiên tôi gặp lại Hà-nội mớí. Đầy lúng túng và bỡ ngỡ, nhưng tôi cũng cảm nhận được đôi điều trong một hoàn cảnh riêng. Tôi nói “riêng”, bởi vì tôi muốn nói về một Hà-nội vừa là của tôi, vừa là không phải của tôi. Như thế, tôi sẽ tránh được cái nhìn phiến diện của một nguời như nguời ngoại quốc bàng quan, và cũng không có cái nhìn mù quáng của một số nguời mang danh Hà-nội, cứ hãnh tiến coi mình là kẻ được cuộc trong cuộc nôi chiến kéo dài mấy mươi năm mới chấm dứt. Tôi cũng phải tự cảnh giác để khỏi rơi vào một định kiến chính trị mà ở những nguời thuộc diện như tôi thuờng có cái nhìn bất thân thiện về Hà-nội.

Thursday, September 19, 2013

Giấc mơ hồi hương

Nhạc: Vũ Thành
Trình bày: Anh Dũng

Video Clip: Quýdenver



3 thành phố, một cuộc đời..
Để rồi mơ cũng tàn phai
Chỉ còn sợi nhớ đan cài sắt son
Ơi em Hà Nội - Saigon
Ơi Denver vất vưởng hồn trong ta....


Tuesday, September 17, 2013

Một chặng đường “xế-nhờ” (*)

múa bút của Quý‎denver

Kể từ ngày gọi là bắt đầu cuộc sống “xế- nhờ”, giữa vợ chồng hắn có thêm nhiều lủng củng. Nói là “thêm nhiều” bởi vì trước kia vợ chồng hắn vốn đã có những lủng củng rồi. Chỉ cái cụm từ “múa bút của Quýdenver” (dù là không viết hoa) mà vợ chồng hắn cũng lủng củng với nhau suốt cả một buổi chiều.

- Tại sao lại “múa bút”? Anh viết như thế không sợ người ta chê là kênh kiệu à?”

- Mình không phải là người viết văn/làm thơ, nói chung, không phải là người cầm bút, không biết cầm bút... Không phải là người cầm bút, không biết cầm bút thì chỉ còn là người “múa bút” chứ biết gọi là gì nữa.

Vợ hắn có cái tính rất dễ ghét mà cũng rất dễ thương là nghe hắn nói gì, thấy hắn làm gì cũng phản đối cái đã, nhưng rồi sau cùng cũng chiều hắn, mọi chuyện đâu lại vào đó.

Thursday, September 12, 2013

Màu Không Quân

Quýdenver

Có phải áo em màu Không Quân
Hay màu xanh ấy của không gian
Đường mây hút dấu phương trời cũ
Kỷ niệm đong đầy những tháng năm

Có phải tình em tình Không Quân
Mà sao tình như thấy thật gần
Phố núi tuyết sương mờ tinh đẩu
Thoáng giọng em cười ngỡ tiếng Xuân...

Thursday, July 25, 2013

Vẫn chỉ là một ngày...

Quýdenver


Hắn đã định dành trọn ngày hôm nay để nghỉ ngơi, không coi TV, không nghe nhạc, không nhắc điện thoại, không mở net và cũng không đi đâu…, nhưng rồi như một quán tính hắn lại vào phòng khách, đến trước bàn viết gõ đôi dòng tâm tình bâng quơ.

Ở đời nếu có những người chỉ nghe một tiếng gió thoảng, chỉ nhìn một chiếc lá rơi… cũng thấy lòng ngẩn ngơ rung động thì cũng có những người lúc nào cũng lạnh lùng vô cảm. Từ rất nhiều năm nay, hắn vẫn thường có những lúc ngồi bên cửa sổ nhìn một đám mây lờ lững trôi xuôi, hay một vạch hơi trắng vắt ngang bầu trời, trải dài theo một đường bay sâu hút vào khoảng xanh thăm thẳm.

Friday, July 19, 2013

Mùa Thu paris

Nhạc: Phạm Duy
Trình bày: Khánh Hà
Video clip: Quýdenver

 


Có phải mùa thu đang độ, hả Thủy ? Chút tình thu gừi Thủy và chúc những ngày Paris đầy mộng mơ...

Wednesday, June 26, 2013

Nhớ Nghĩ Bên Hồ Gươm

Nguyễn Văn Đậu

Lần này, không biết là lần thứ mấy, tôi lại về Hà Nội.

Hôm Tết dương lịch 2010, anh Hải gọi điện vào Sài Gòn cho tôi, nói lời chúc năm mới và bảo, «Ra ngoài này chơi đi, anh em gặp nhau lần nữa. Tôi bây giờ yếu lắm, không vào trong đấy được nữa đâu» .

Anh Hải với tôi là bạn học cùng lớp hai năm đầu bậc trung học, hồi trước năm năm tư, ở Hà Nội. Trọn đời anh chỉ sống xa Hà Nôi có mấy năm khi anh đi làm chuyên gia ở nước ngoài, thời chiến tranh. Chúng tôi gặp nhau, hạnh phúc. Mà không hiểu sao cũng cứ buồn buồn thế nào.

Tôi lại có những ngày rong chơi phố xá với lời dặn ân cần của bạn: hàng quán biết giá thì hẵng vào, ngoài đường ngộ có va quẹt với ai thì cứ thua đi v.v...

Tuesday, June 18, 2013

Tình khúc tháng Sáu

Nhạc: Ngô Thụy Miên
Trình bày: Điễm Liên
Video Clip: Quýdenver




Bây giờ là Tháng Sáu, tháng Sáu thứ ba đấy, em nhỉ. Còn đây và mãi mãi còn đó... Một tháng Sáu chỉ có những tiếng cười và niềm vui.
Mẹ cho Sinh Nhật tuyệt vời
Nhìn đâu cũng thấy một trời yêu thương

Saturday, June 8, 2013

Câu Chuyện Charles Boyer

Theo Robert Fulghum

…Đây là một câu chuyện riêng tư cá nhân, hơi ngọt ngào, ủy mị nên bạn hãy coi chừng. Câu chuyện khởi đi như một lời kể riêng cho vợ tôi nghe. Thế rồi, tôi nghĩ nhiều người trong các bạn cũng có vợ có chồng và có thể cũng có cùng cảm nghĩ nên tôi viết lại và gửi đến bạn. Dẫu sao thì câu chuyện cũng không phải của tôi mà là của Charles Boyer.

Chắc bạn còn nhớ Charles Boyer? Charles Boyer là một tài tử điện ảnh bảnh bao, đẹp trai, duyên dáng, thanh nhã; và từng là người tình của hầu hết nữ minh tinh màn bạc trẻ đẹp đồng thời. Nhưng đó là bề ngoài trên màn ảnh và trong các tập san của những người hâm mộ. Cuộc sống thật sự của Charles thì lại hoàn toàn khác.

Thursday, May 30, 2013

Người việt nam hèn hạ

Hanwonders (Hân Phan) 

Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa. Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.

Cách đây đã lâu, tôi đọc “người trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương (Đài Loan), chưa bàn tới hay/ dở/ đúng/ sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách. Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn “Người Mỹ xấu xí”, “Người Nhật Bản xấu xí”, rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” & nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó, nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay lại là một đất nước như thế này?

Wednesday, May 22, 2013

Hà nội ngày trở về

Nhạc: Phú Quang
Trình bày: Toàn Nguyễn
Video clip: Quýdenver


 


Mai ơi, Dù là "Hànội ngày trở về" thì với tôi Hànội vẫn chỉ là những hình ảnh mờ mờ ảo ảo của một Hànội xa xăm trong dĩ vãng mà thôi:
       Sách vở khóc trên tay
       Bờ môi nào vụng dại
       Rong rêu phủ tháp gầy
       Xin một lần tiếc nuối...
Cám ơn Mai đã chia sẻ bản nhạc này. Quý mến nhiều - Quýdenver -

* * *
"... Đi loanh quanh mấy Blog lạ, đôi khi lại giật mình với mấy câu nói đầy khó hiểu: Mình là người Hà Nội của những người sinh ra ở nơi xa xôi nào đó. Dễ thế sao? Ba chữ 'Người Hà Nội' ?..." - Tố Anh -

Tuesday, May 21, 2013

Giá Như...


Giá như... Giá như tôi được cùng em đứng bên bờ ruộng đó để nói với nhau vài lời. Hay chỉ đứng đó mà chẳng cần nói gì, bởi cánh đồng mênh mông ấy, bầu trời bao la ấy đã chẳng nói giùm chúng ta tất cả rồi đó sao !


Sunday, May 19, 2013

Nỗi Mình

Nhạc & Video clip: Quýdenver
Trình bày: Thanh Tuấn - Hòa âm: Trần Phước

Video Clip: Quýdenver

 

Quydenver Quydenver

Nỗi mình
- Cao Mỵ Nhân -
Kính mượn tên bài nhạc "Nỗi Mình” của Quýdenver

Nỗi mình canh cánh bên trời
Tháng ngày qua vụt, đứng ngồi không yên
Mây bay tan hợp mấy miền
Bèo trôi sông cạn, nhớ triền nước sâu

Friday, May 17, 2013

Câu chuyện Nicolai Pestretsov

Theo Robert Fulghum

Người Nga là một lũ đồi bại, hung hăng, lỗ mãng, điếm đàng, tàn nhẫn…, nói chung là những kẻ xấu xa. Chúng tạo ra hầu hết những chuyện lộn xộn trên thế giới này. Chúng không như chúng ta.

Đó là tóm lược những lời đi tiếng lại, lải nhải mỗi ngày về người Nga khi bức tường Bá Linh chưa xụp đổ và Liên bang Sô Viết vẫn còn tồn tại bên kia bức màn sắt. Nhưng đôi khi cũng có cái ngoại lệ - vượt khỏi màng lưới định kiến nói trên - tuy nhỏ nhưng rất thực, rất trong, rất sáng đủ cho chúng ta thấy người Nga không phải là kẻ thù mà là người đồng hành trong một cuộc hành trình với nỗi đau và niềm vui lẫn lộn.

Wednesday, May 15, 2013

Lũ chúng ta

Quýdenver

           Tổ quốc vẫn tràn đầy bất hạnh
           Không gian còn gợi nhớ sắt son
           Nhói trong tim niềm đau gẫy cánh
           Nặng trên vai giấc mộng chưa tròn


Lũ chúng ta vài ba chục đứa
Đứa tóc xanh đứa tóc bạc mầu
Trao tay nhau lon bia vừa mở
Mắt nhìn nhau chung một nỗi đau

Lũ chúng ta vài ba chục đứa
Đã từng phen ngạo nghễ vào đời
Đường mây dõi bóng ngôi tinh đẩu
Khoác áo phong trần nhập cuộc chơi
      

Tuesday, May 14, 2013

Một chuyến đi… Tầu

Bá Thọ

Mới đọc cái Tít: "Một chuyến đi Tây" của nhà thông thái kiêm sử gia Đ.Đ. Thái tôi liền sủa tiếng Đức: "Mẹ kiếp, đã đi Tây, tức là ngỏm củ tỏi rồi, còn có gì mà để viết với lách." Thưa với qúy vị kẻ hèn này tuy học ít nhưng biết rất nhiều, chỉ có tội biết lầm và biết sai thôi. Ông Thái viết "Đi Tây" là muốn nói đi du lịch nước Phá Lăng Sa thế mà kẻ hèn này lại tưởng là đi về miền Tây Phương Cực Lạc.
Sử Gia dùng chữ Đi Tây rất đúng vì hồi xửa hồi xưa, các cụ nhà thường gọi mấy ông da trắng mũi lõ, tóc quăn, và các bà tóc vàng, mắt xanh ... là Ông Tây Bà Đầm và có bao giờ kêu họ bằng Ông Pháp, bà Pháp đâu.

À sao mà phiền toái qúa vậy. Phải sửa soạn cả hàng tháng trước, nào là xin Pát sì po, mua vé máy bay trước cả bao lâu, sắm sửa va ly, quần áo vv…

Monday, May 13, 2013

Một bến sông


Nhạc: Bùi Thanh Thủy
Trình bày: Thanh Tuấn - Hòa âm: Trần Phước
Video clip: Quýdenver



Như một chia sẻ với tác giả Bùi Thanh Thủy.

Xin cảm ơn Anh Quý đã làm pps thật đẹp !
Cảm ơn nhạc sĩ Trần Phước và ca sĩ Phương Oanh, những nghệ sĩ đất Tây Đô đã thể hiện bản nhạc.
Cảm ơn Cô NTT là cô đã dạy tôi môn Văn và chép tặng cho tôi bài thơ Một Bến Sông.
Cảm ơn tác giả bài thơ đã gợi cho tôi nguồn cảm hứng phổ nhạc..
Xin cảm ơn tất cả !

Sunday, May 12, 2013

Trái tim Bích Khê Thôn

Đoàn-Bạch-Yến
(Ngày của Mẹ, 12 tháng 5 - 2013)


Sau cơn lũ-lụt, hôm nay trời quang mây tạnh hơn, nhưng nước sông vẫn còn dâng cao. Vài chục người đi buôn đã bỏ lại hàng-hóa của họ trên những chiếc xe chở hàng miền Trung, cùng xuống một con đò để qua bên kia bờ hầu tiếp tục đi về bằng nhiều phương-tiện khác, chờ khi nước rút, đường xá hết ngập lụt, hàng-hóa của khách đều được các chủ xe chở về đến thành phố cho họ.

Chiếc đò vừa xô ra khỏi bến, hai thanh niên lực-lưỡng cầm vững tay chèo, cố hết sức chèo băng ngang qua con sông rộng. Khi đến giữa dòng sông, bỗng trời nổi cơn gió lớn, nước sông chảy xiết hơn đã làm cho con đò bị cuốn theo dòng nước lũ.

Saturday, May 11, 2013

Phượng Yêu

Nhạc: Phạm Duy
Trình bày Minh Châu
Video clip: Quýdenver 



Quydenver Quydenver

Chia sẻ với Minh châu & Trần Hùng, hai người bạn và cũng là hai người em "Hương Xưa" thương mến.

I miss you too!

Quýdenver

Có những hình ảnh và sự việc xảy ra hàng ngày ở chung quanh mà mình không hay biết cho đến một ngày phải xa chúng mình mới thật sự cảm thấy mất mát, một mất mát vô cùng lớn lao không dễ gì khoả lấp được.

Ít ra thì đó cũng là trường hợp giữa Brown (*) và hắn.

Năm 1975, chính xác hơn là ngày thứ Năm, 17 tháng 7 năm 1975, gia đình hắn được đưa đến định cư tại thành phố Arvada, một thành phố nhỏ, rất bảo thủ ở phía bắc Denver, thủ phủ của tiểu bang Colorado. Hai ngày sau, hắn được đưa đến găp ông Harry Lynch để xin việc và được nhận làm việc tại một tiệm sửa xe hơi của ông với lương tháng là $750.00. Thứ Hai, 21 tháng 7 năm 1975, hắn đi làm và bắt đầu cuộc sống mới…

Thursday, May 9, 2013

Mời Em Về

Nhạc: Việt Dũng (tác giả trình bày)
Video clip: mt4nine1 & Quýdenver

 


Rất vui được góp ý với mt4nine1 thực hiện Vclip này và cũng là để ghi nhớ một khởi điểm: khởi điểm cho một niềm tin, một chia sẻ....
Quý mến nhiều.


Một kỷ niệm đẹp. Cám ơn Quýdenver đã chia sẻ bài nhạc cũng như giúp cho tôi thực hiện được Vclip này. Thương Kinh.

Sunday, May 5, 2013

Em và Thơ


Bởi Em là Thơ... Anh yêu Thơ nên yêu Em. Nhưng Em là của người, Thơ là của trời. Em như hoa như bướm, Thơ như gió như mây... Có ai ôm được gió nắm được mây, có ai nỡ ngắt hoa bắt bướm? Ôm được gió, nắm được mây thì mây có còn là mây, gió có còn là gió? Ngắt được hoa, bắt được bướm thì bướm có còn là bướm, hoa có còn là hoa?

Vậy thì, Em hãy cứ là Em, Thơ hãy cứ là Thơ để anh yêu Em yêu Thơ mà không gói Thơ, giữ Em làm của riêng mình....


- Quýdenver -


Friday, May 3, 2013

Tương Tư

Thơ:Nguyên Sa
Diễn ngâm: Hồng Vân
Video Clip: Quýdenver




Hắn

Hắn như đã chết trong sự sống kể từ ngày quyết định tước bỏ tất cả những gì vương mắc trên con người hắn, không phải chỉ những gì người khác gắn cho hắn mà cả những gì của chính hắn. Nhưng..., hắn bỗng vấp phải Nó.

Tôi bỗng vấp phải Nó
Như tảng đá ngang đường
Tránh bên không lối mở
Trèo qua cũng chẳng xong !

Thursday, April 25, 2013

Tuyết Tháng Năm

Đào Vũ Anh Hùng

Tôi thích chơi đàn nhưng lười và không có khiếu học nhạc. Hồi năm lớp nhất, mỗi khi nhìn vào sách nhạc, tôi hoa cả mắt, như nhìn những hạt đậu đen, đậu trắng rơi vãi ngổn ngang trên khung nhạc. Tôi biết tên khoá Sol, biết mần mò chỉ danh các nốt, nhưng không để tâm gì đến nhịp, đến giá trị của các dấu tròn, trắng, đen, móc đơn, móc kép...  Thầy Sắc dạy chúng tôi chơi đàn mandoline. Học xong cả lớp hầu như đứa nào cũng biết đờn tửng tửng, còn tôi chỉ biết vểnh tai trâu ngồi nghe và... tiếc mình sao không chịu khó để bây giờ cũng tửng tửng như ai. Năm đệ Nhị, ông Phạm Mạnh Cương dạy tôi môn Toán, nói tôi muốn học thì đến nhà ông ở Trần Quốc Toản, ông sẽ dạy free.  Tôi ở mãi dưới Phú Nhuận, vừa ngại đường xa vừa lười biếng nên từ chối. Thành ra sau này nhiều lúc nổi máu văn nghệ, muốn ôm cây guitar tưng tửng cho đỡ buồn mà không biết đàn nên vẫn cứ nhiều lúc buồn. Đàn mò một vài bài mình nghe có vẻ được nhưng người khác nghe thì có vẻ hành hạ lỗ tai người ta quá.

Wednesday, April 24, 2013

Như Lời Tựa

Thơ: Trịnh Công Sơn
Video Clip: Tg




Quydenver Quydenver

Từ phố biển xa xôi
Em gửi mùa xuân tới
Anh phố núi bồi hồi
Nghe đất trời mở hội...

Tuesday, April 23, 2013

Nghĩ về một cuộc chiến, nhớ lại những chặng đời - 8

Quýdenver - 2005

50 năm xa Hànội
30 năm mất Saigon
Bao nhiêu năm đất khách
Cho tròn nỗi cô đơn!?...


1. Một thoáng ấu thơ - 2. Bên lề khu chiến - 3. Qui hồi cố thành
4. Quân hành lỗi nhịp - 5. Tháng tư bát nháo - 6. Lại một bắt đầu
7. Nhớ về cuộc chiến - 8. Nghĩ về tình người 


8. Nghĩ về tình người

Anh LĐTh và tôi cùng theo học Khóa 10 Võ Bị Dalat. Trong giai đoạn thực tập tại Đồ Sơn ngoài Bắc trước khi mãn khóa, anh và tôi được thu xếp thực tập chung trong một trung đội vũ khí nặng. Lần đầu tiên tôi gặp lại anh kể từ sau ngày mãn khóa và được biết chị là tại Denver, Colorado khi anh cùng chị đến tạm định cư tại đây mươi năm về trước. Tôi nói tạm định cư vì anh chị cho biết sẽ chỉ ở đây ít năm rồi xuống Texas hay sang California. Anh chị và vợ chồng tôi trở thành những người bạn thân thiết, thường gập gỡ chuyện vãn về mọi thứ chuyện lỉnh kỉnh. Trong lúc chuyện trò như thế, tôi cảm thấy như có cái gì hơi mâu thuẫn ở anh chị: Anh chị rất mộ đạo Phật và là 2 Phật tử thuận thành. Anh chị cho biết tối nào cũng tụng kinh và cầu an cho vợ chồng tôi, nhưng đồng thời cũng thường tỏ lộ mối thù hận tột độ còn giữ trong lòng. Nhân khi chị gửi cho tôi một số thơ văn, tôi đánh liều viết một thư dài hồi âm anh chị.

Nghĩ về một cuộc chiến, nhớ lại những chặng đời - 7

Quýdenver 2005


50 năm xa Hànội
30 năm mất Saigon
Bao nhiêu năm đất khách
Cho tròn nỗi cô đơn!?...




7. Nhớ về cuộc chiến

Khi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường tại Hà nội, tôi có 3 người bạn thân cùng lớp tuy có một người khác trường: Nguyễn Tất Đạt, Trần Thế Thảo(*) và Nguyễn Thị Minh Thúy(*). Năm 53, Đạt vào Không Quân, được gửi sang Pháp học vô tuyến, sau biệt phái làm giáo sư tại trường trung học Quốc gia Nghĩa tử; tôi gia nhập trường Võ Bị Đalạt, thuyên chuyển sang Không Quân sau khi ra trường một thời gian. Năm 54, đất nước chia đôi, tôi và Đạt vào Nam theo nghề nghiệp mình đã lựa chọn; Thảo và Thúy ở lại Hà nội bởi vì “dẫu sao thì mình cũng là người Hà nội, Hà nội là của mình nên không thể bỏ”.

Hơn 20 năm sống trong Nam, gia đình tôi và gia đình Đạt đều cư ngụ tại Saigon, đi lại gập gỡ nhau hàng tuần, còn Thảo và Thúy thì tuyệt nhiên không có tin tức gì. Tháng 4/75, tôi bỏ nước sang Mỹ, Đạt kẹt lại Saigon và chúng tôi mất liên lạc với nhau.

Monday, April 22, 2013

Nghĩ về một cuộc chiến, nhớ lại những chặng đời - 6

Quýdenver - 2005

50 năm xa Hànội
30 năm mất Saigon
Bao nhiêu năm đất khách
Cho tròn nỗi cô đơn!?...


1. Một thoáng ấu thơ - 2. Bên lề khu chiến - 3. Qui hồi cố thành
4. Quân hành lỗi nhịp - 5. Tháng tư bát nháo - 6. Lại một bắt đầu
7. Nhớ về cuộc chiến - 8. Nghĩ về tình người


6. Lại một bắt đầu

Cuộc đời là gì nếu không phải là những chưỗi dài những cái bắt đầu... bắt đầu cho một khổ đau, bắt đầu cho một hạnh phúc, bắt đầu cho một nỗi buồn, niềm vui...

Đại tá X, người đã lo cho vợ con tôi an toàn đến Mỹ trước đây, có lần nói với tôi cuộc sống tại Mỹ rất khó khăn đối với những người không có một nghề nào trong tay như tôi, trong khi lại phải lo cho một người vợ không biết tiếng Mỹ với 5 đứa con còn nhỏ tuổi. Đó cũng là điều tôi thật sự lo lắng, nhất định phải kiếm một việc làm trong thời gian sớm nhất. It ra, đã hơn một lần tôi nói với người vợ không biết tiếng Mỹ và 2 đứa con trai lớn, còn ở tuổi vị thành niên: “Nên nhớ, chúng ta chạy sang Mỹ vì tự do chứ không phải vì miếng cơm manh áo!”

Nghĩ về một cuộc chiến, nhớ lại những chặng đời - 5

Quýdenver - 2005

50 năm xa Hànội
30 năm mất Saigon
Bao nhiêu năm đất khách
Cho tròn nỗi cô đơn!?...


1. Một thoáng ấu thơ - 2. Bên lề khu chiến - 3. Qui hồi cố thành
4. Quân hành lỗi nhịp - 5. Tháng tư bát nháo - 6. Lại một bắt đầu
7. Nhớ về cuộc chiến - 8. Nghĩ về tình người

5. Tháng tư bát nháo

Một-Chín-Bảy-Lăm. Trong cái bát nháo của tuần đầu tháng tư năm đó, tôi nghe tin KQ có một chương trình đưa vợ con hoa tiêu F-5 đến một nơi an toàn, nếu có chuyện gì xảy ra, để các hoa tiêu này yên tâm chiến đấu (sic). Vài ngày sau, tôi lại nghe tin KQ có một chương trình tương tự cho các Sĩ quan giữ chức vụ quan trọng. Tôi không biết chức vụ của tôi khi ấy có được người ta coi là quan trọng không. Thực tình, tôi chẳng bao giờ thắc mắc về điều này, nhưng hình như đã có lần tôi văng tục: “Nếu không có vũ khí thì KQ chỉ là KQ giấy!”. (Trách vụ của tôi là lo về vũ khí, bom đạn cho KQ).Nghe nói có chương trình này chương trình nọ, tôi cũng hơi chao đảo. Tôi hỏi mấy ông mà tôi nghĩ đang phụ trách chương trình trong phần sở tôi phục vụ là NKĐ, ĐKQ, NKTh, NT, NVL thì có ông nói mập mờ rằng không rõ, có ông đoan chắc chức vụ của tôi quan trọng chứ sao lại không! Do vậy, tôi có phần hơi yên tâm.

Sunday, April 21, 2013

Nghĩ về một cuộc chiến, nhớ lại những chặng đời - 4

Quýdenver - 2005

50 năm xa Hànội
30 năm mất Saigon
Bao nhiêu năm đất khách
Cho tròn nỗi cô đơn!?...


1. Một thoáng ấu thơ - 2. Bên lề khu chiến - 3. Qui hồi cố thành -
4. Quân hành lỗi nhịp - 5. Tháng tư bát nháo - 6. Lại một bắt đầu -
7. Nhớ về cuộc chiến - 8. Nghĩ về tình người


4. Quân hành lỗi nhịp

Một-Chín-Năm-Ba. Tôi thi trượt tú tài 2, bị động viên vào Khóa 4 Trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức nhưng tôi đến Bộ Chỉ Huy Quân Khu 3, làm đơn xin Tướng Vận can thiệp cho tôi theo học Khóa 10 Võ Bị Đà-lạt cũng sắp khai giảng vào dịp đó. Vì tôi có bằng Tú Tài 1, không phải qua cuộc thi tuyển nên đơn xin của tôi được chấp thuận. Tôi không nhớ ông Tướng Vận họ gì, hình như họ Nguyễn, Nguyễn Văn Vận thì phải.

Mãn khóa vào tháng 6 năm sau, tôi được phép trở về Bắc để đưa gia đình vào Nam.

Tôi về làng tử giã bác Phổ. Bác dơ tay chào và gọi tôi là Thiếu úy. Tôi quỳ xuống ôm chân bác, xin bác cứ gọi tôi bằng tiếng cháu như khi xưa. “Cháu đã từng đi khu chiến, và ở khu chiến về. Bây giờ cháu vào Nam, có thể miền Nam sẽ cũng là một khu chiến khác đấy!” Câu nói của bác khiến tôi liên tưởng đến 2 chữ “trí thức”.

Saturday, April 20, 2013

Nghĩ về một cuộc chiến, nhớ lại những chặng đời - 3

Quýdenver - 2005

50 năm xa Hànội
30 năm mất Saigon
Bao nhiêu năm đất khách
Cho tròn nỗi cô đơn!?...


1. Một thoáng ấu thơ - 2. Bên lề khu chiến - 3. Qui hồi cố thành
4. Quân hành lỗi nhịp - 5. Tháng tư bát nháo - 6. Lại một bắt đầu
7. Nhớ về cuộc chiến - 8. Nghĩ về tình người


3. Qui hồi cố thành

Một-Chín-Bốn-Chín. Sau khi Bố tôi cùng với một đứa cháu bị Tây bắn chết trong cuộc hành quân càn quét vào cuối năm, người anh thứ hai của tôi bỏ sở làm trốn về nhà để cùng tôi đưa gia đình hồi cư về Hà-nội. Gia đình tôi lúc đó gồm có 6 người: Mẹ tôi, người anh thứ hai với người vợ và đứa con gái 11 tháng, tôi và đứa em trai út. Giữa đường, anh tôi bị nhiễm thương hàn, không có thuốc chữa trị, chết đúng 10 ngày sau khi Bố tôi bị Tây bắn chết. Tôi đã tự tay bới đất vùi nông thân xác anh tại một góc ruộng mà bây giờ không nhớ thuộc nơi chốn nào. 10 ngày, 3 người thân trong gia đình bị định mệnh cướp giật đi. “Đó là cái giá chúng ta phải trả, con ạ”, Mẹ tôi nói, “trả cho những cái ngoài tầm tay mình!” Tôi không dám hỏi thêm Mẹ tôi, nhưng nếu đấy là cái gíá chúng tôi phải trả cho mấy chữ Dân chủ - Tự Do - Hạnh Phúc thì quả thật là quá đắt. Đối vớí tôi, mấy chữ mà người ta rêu rao ấy đã sớm hiện hình thành cái bánh vẽ, và tôi đang trên đường từ bỏ cái bánh vẽ ấy!

Nghĩ về một cuộc chiến, nhớ lại những chặng đời - 2

Quýdenver - 2005

50 năm xa Hànội
30 năm mất Saigon
Bao nhiêu năm đất khách
Cho tròn nỗi cô đơn!?...


1. Một thoáng ấu thơ - 2. Bên lề khu chiến - 3. Qui hồi cố thành
4. Quân hành lỗi nhịp - 5. Tháng tư bát nháo - 6. Lại một bắt đầu
7. Nhớ về cuộc chiến - 8. Nghĩ về tình người

2. Bên lề khu chiến

Một-Chín-Bốn-Sáu. Cách mạng bùng lên rồi Thủ Đô kháng chiến. Gia đình tôi rời Hà nội về làng để thu xếp đáp chuyến tàu hỏa chót di cư lên mạn ngược, nhưng bác Phổ - một người hàng xóm thích nuôi ngựa - lại thích nói là chúng tôi lên khu chiến (Liên Khu 10). Bác đi theo chúng tôi trên quãng đường gần 3 cây số, đến tận ga Yên Viên để tiễn đưa và chúc chúng tôi lên khu chiến bình an. Bác bế tôi đặt lên bậc thang toa tàu, y như thể bác bế tôi đặt lên lưng ngựa khi trước.

Bác nói nhanh như sợ con tàu chuyển bánh, không nói kịp: “Chốc nữa, trên đường về, bác sẽ tạt qua dốc phố cầu Đuống, tìm gập ông chủ xe ngựa để giạm bán con ngựa của bác. Thầy mẹ cháu đi rồi, cháu đi rồi, còn ai để nói chuyện với bác về ngựa nữa. Nó là con chiến mã, cháu ạ. Tiếc rằng bác cháu mình không phải là những vị tướng tài để cưỡi nó, xông pha trận mac. Tội nghiệp cho con ngựa. Rốt cục rồi nó cũng chỉ là một con vật kéo xe!”

Nghĩ về một cuộc chiến, nhớ lại những chặng đời - 1

Quýdenver - 2005

50 năm xa Hànội
30 năm mất Saigon
Bao nhiêu năm đất khách
Cho tròn nỗi cô đơn!?... 


1. Một thoáng ấu thơ - 2. Bên lề khu chiến - 3. Qui hồi cố thành
4. Quân hành lỗi nhịp - 5. Tháng tư bát nháo - 6. Lại một bắt đầu
7. Nhớ về cuộc chiến - 8. Nghĩ về tình người


1. Một thoáng ấu thơ

Mọi người trong làng đều gọi bác là “Phổ ngựa”, nhưng tôi lúc nào cũng gọi bác là bác Phổ. Bác Phổ thích ngựa, nuôi một con ngựa. Hầu hết người trong làng không thích ngựa nên cho bác là người gàn, dở hơi. Có người còn bĩu môi khinh thị, xì xào chê bai bác là nghèo rớt mồng tơi, miệng không đủ miếng ăn mà còn nuôi ngựa. Bác nghe thấy, chỉ cười, không nói gì.

Hồi đó tôi còn nhỏ, chưa có ý niệm rõ rệt về sự cách biệt giầu nghèo giữa người này người nọ. Trước mắt tôi, ngôi nhà tranh ba gian hai chái của bác Phổ chẳng khác ngôi nhà ngói, cũng ba gian hai chái, của bố mẹ tôi bao nhiêu. Duy cái sân trước nhà bác có hơi chật hẹp thật đấy, nhưng cũng chỉ tại bác ngăn hơn nửa khu đất để làm chuồng nuôi ngựa. Tôi cũng không hiểu tại sao người ta lại bĩu môi khinh thị, xì xào chê bai cái thú nuôi ngựa của bác Phổ và cho bác là người gàn, dở hơi.