Mong manh
Ngậm ngùi thả một lời thơ
Đường đời như nước xô bờ ngổn ngang
Mong manh một cõi riêng mang
Nắng vương níu bước ngỡ ngàng đôi chân
Giao mùa hát khúc thanh Xuân
Mà nghe nỗi nhớ như gần như xa
Ơn đời cho một tình cờ
Ơn người cho một dại khờ trăm năm
Rơi
Tình rơi cũng thật bất ngờ
Bất ngờ như thuở tình cờ gặp nhau
Biết ai vun sới niềm đau
Biết ai chia sẻ cõi sầu mênh mông
Lá thêu dệt nỗi mơ màng
Tuyết sương một cõi chênh chông kiếp người
Mưa rơi giọt mắt cùng rơi
Đông qua cuốn cả một trời heo may
Vàng thu
Thời gian níu áo mây trời
Vàng thu ai đã ngậm ngùi đời ai?
Hoa vàng mấy đợt tàn phai
Lá vàng còn đợi... gót hài giọt xuân!
Chạm
Canh khuya trong giấc mơ màng
Quờ tay chạm phải trăng nằm cạnh sao
Ngoài kia gió thổi rì rào
Tiếng gà báo thức va vào bóng trăng.
Lênh đênh
Chầm chậm cho mỗi ngày trôi
Chầm chậm ta với đêm rơi ngút ngàn
Chầm chậm tắt lửa hồng than
Chầm chậm ta bỏ lỡ làng ngày xanh
Lênh đênh mấy nhánh lục bình
Lênh đênh lay lắt vài hình bóng quen
Lênh đênh trong nỗi nhớ quên
Lênh đênh chợt đã để hoen kiếp người
Xa xa người nói ta cười
Xa xa thương nhớ đầy vơi lặng lờ
Xa xa chẳng thấy bến bờ
Xa xa nhớ nụ hôn hờ ai trao.
* * *
Chầm châm trôi, lênh đênh trôi
Xa xa nhung nhớ cõi tôi tháng ngày....
No comments:
Post a Comment