Chao ôi là nhớ !
Hồi âm thư đất lạ
Chao ôi, nhớ đến vô cùng
Nhớ như chưa thể não nùng nhớ hơn
Hỡi người có biết nguồn cơn
Tại sao tôi nhớ, còn vờn đùa tôi
Nếu như thực sự yêu rồi
Đừng bao giờ nhắc chuyện trời đất xa
Lúc nào cũng đứng ngã ba
Thì thôi kể lể ta bà chi đây
Chao ôi, đã rã vòng tay
Còn xô nhau đến bờ say tít mù
Tình buồn, mê đắm muôn thu
Nửa thương dĩ vãng nửa chờ tương lai
Bâng khuâng khép mở trong, ngoài
Nửa trái, nửa phải giữa hai ảnh hình
Chao ôi, ta vẫn nhớ mình
Nửa tà, nửa chính cứ hành mãi nhau.
Thơ lên xứ tuyết
Kính tặng tác giả bài "Tuyết Tháng Năm"
Hỡi anh yêu dấu của... M. ơi
Ôi, mỗi tháng năm lại nhớ Người
Khi tuyết Denver xưa phủ trắng
Trải lòng M. trắng tới xa khơi
Chắc anh không được khỏe như xưa
Nhưng biết làm sao trời đất thừa
Rõ được lòng mình thao thức mãi
Đêm buồn thăm thẳm đọng hồn thơ
Thời gian lặng lẽ trôi vô tình
Mười tám năm tròn ủ mộng xinh
Cứ tưởng đang còn hoa bướm thuở
M. cùng anh ước hẹn... đăng trình
Bây giờ đứng trước biển chờ ai
Nào có ai hơn chuỗi thở dài
Đỗ Vũ, Hoàng Quyễn đều xếp cánh
Hỡi anh yêu dấu... lại đơn sai.
Trái tim ủ niềm đau
Tặng người yêu dấu trong thơ
Kể ra thì... nhớ lắm
Những lời thư anh buồn
Khiến lòng em hoang vắng
Mỗi lần nhìn hoàng hôn
Hỡi anh yêu dấu ơi
Ta chưa hề ở cạnh
Mà sao hồn chơi vơi
Đếm tháng ngày đơn lạnh
Kể ra thì... khó nói
Trái tim ủ niềm đau
Trái tim luôn nhức nhối
Bâng khuâng cuộc tình sau
Thôi, em nên bình an
Đừng nhớ thương chất ngất
Lời thư càng than van
Tình anh, càng dễ mất.
No comments:
Post a Comment