Tuesday, March 25, 2014

Câu Chuyện Tạm Dung

Quýdenver
 

Cứ tưởng nước Mỹ chỉ là nơi tạm dung..., nhưng rồi nước Mỹ đã trờ thanh quê hương thừ hai để từ đó nghĩ vể tình người...

Hôm nay cầm tay vợ
Bỗng thấy thương vô cùng
Ôi, những tháng ngày mùa hạ mùa đông
Chạy ngược chạy xuôi tìm thế sống
Tôi chợt thấy
Đôi bàn tay dại khờ tê cóng
Sờ thân mình rát bỏng thịt da
Con đường đi nắng sớm nhạt nhòa
Quãng đường về trời chiều tuyết đổ
Rồi đèn xanh đèn đỏ
Đợi đợi chờ chờ
Còn phút nào cho lũ con thơ
Còn phút nào cho mình cho vợ ?

* * *
Nhưng nếu chỉ có thế
Chẳng nói làm chi
Tôi còn nghe, anh cũng còn nghe
Tiếng bấc tiếng chì xỏ xiên đưa đẩy
Vẫn mấy người anh em chuyên nghề tháu cáy
Tìm cơ thọc gậy bánh xe
Trẻ không tha, già cũng không tha
Lạ quen gì bất chấp
Niềm tin yêu chân thật
Biến thành nỗi nghi ngờ
Đôi mắt nhìn nhau xa lạ ngác ngơ
Ngảnh mặt cúi đầu câm nín.

* * *
Tôi lại thấy và anh cũng thấy
Những con thoi chạy đi chạy lại
Trán bóng mặt trơ
Lăng xăng tay quạt tay cờ
Ồn ào chầu môi chĩa mỏ
Và những đấng đầu to óc nhỏ
Cúi gập mình vì miệng há mắc quai
Con trẻ ngẩn ngơ buông tiếng thở dài
(Có đứa đành hanh ngán ngẫm:
Ôi, cứ tưởng là người, ngờ đâu là ngợm!)
Những ai còn biết thẹn
Không khỏi chau mày đỏ mặt quay lưng!

* * *
Câu chuyện tạm dung
Còn rướm máu con tim
Khắc khoải canh trường lệ nhỏ
Chuyện trẻ thơ không nói rành tiếng Mẹ
Nghe lời ru không hiểu nghĩa yêu thương
Nào biết bên kia bờ Thái Bình Dương
Có giải đất mang hình chữ S

Chuyện đứa em vừa thoát đời tù ngục
Vẫn bàng hoàng trước đêm tối mông lung
Giấc ngủ chập chờn
Nắng sớm mưa chiều tất bật

Chuyện người Mẹ tuổi đời chồng chất
Gọi tên con qua giấc mê dài
Tiếng gọi con đòi đoạn đơn côi
Khi nằm xuống không người vuốt mắt

Chuyện người anh chưa từng cúi mặt
Bỗng một chiều đổi họ thay tên
Gập người quen không dám nhận là quen
Ròng rã tháng năm mơ băng rừng mở lối

Và chuyện người em gái
Tuổi chớm đôi mươi từ buổi tôi đi
Gót nhỏ đường khuya ai đưa em về
Ai vuốt tóc thơm ru em vào mộng?
Áo trắng cổng trường chìm trong dĩ vãng
Em ước mơ gì em ơi!

* * *
Xin giữ lại giùm tôi
Một chút tình nho nhỏ
Một chút tình đất lạ
Một chút tình quê hương
Và cả những đêm ngủ yên bình thường
Như những ngày nằm trên lòng Mẹ
Tiếng võng trưa hè
Điệu ru ngái ngủ
Lời Mẹ ru như “Tiếng nước tôi"
"Bốn ngàn năm ròng rã nổi trôi..."
Nhưng sao hôm nay
Nghe buồn như tiếng hát dân Hời
Nhưng sao hôm nay
Nghe như còn như mất!

* * *
Trời Denver tuyết rơi hiu hắt
Phố xá Denver Chủ nhật vắng người
Bước tới bước lui
Chỉ thấy hàng cây lá đổ
Ngó tới ngó lui
Chỉ thấy trời cao lộng gió
Em có buồn không em?
Anh biết buồn không anh?

- Denver 1997 -


4 comments:

  1. Chỉ có 5 từ bình dị mà nghe như lời giao cảm vọng lại từ đáy tâm hồn. Anh cám ơn Thủy.

    ReplyDelete
  2. Replies
    1. Hànội, Saigon, Denver... 3 thành phố một cuộc đời. Hanội cho tôi những ngày thơ ấu, Saigon cho tôi những ngày trưởng thành và Denver cho tôi chút suy nghĩ về tình người...

      Delete