“Hai chiếc xe lớn, một cứu thương một chữa lửa, ào ào ập tới. Hai nhân viên cứu thương khiêng đặt tôi lên chiếc cáng rồi tất cả theo tiếng còi inh ỏi, nhỏ dần, xa dần, mất hút…”
Khi tỉnh dậy, tôi được nghe kể lại như vậy và liên tưởng đến một đoạn trong một bài viết cũ:
“Đạt đã ra đi, Thảo và Thúy đã ra đi, không điếu văn, không phủ cờ. Một ngày nào đó, rồi cũng sẽ đến lượt tôi. Tôi cũng đã viết chúc thư: không điếu văn, không phủ cờ, chỉ có những giọt thầm trong tâm, giản dị tự nhiên như ngày tôi ra đời.”
… rồi nhớ đến những vần thơ của một người không tên:
Miss me but let me go
Unknown
When I come to the end of the road
And the sun has set for me
I want no rites in a gloom filled room!
Why cry for a soul set free?
Miss me a little, but not too long
And not with your head bowed low.
Remember the love that we once shared.
Miss me but let me go!
For this a journey that we must all take
And each must go along,
It’s all part of the master plan
A step on the road to home!
When you are lonely and sick of heart
Go to the friend we know
And bury your sorrows in doing good deeds.
Miss me but let me go!
Xin gửi đến những ai đã để lại trong tôi ít nhiều ấn tượng đặc biệt vẫn nổi trôi trên dòng vui nhánh buồn của cuộc đời.
Quýdenver, Colorado, 2014
Một giọt lệ rơi trong đêm!
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDelete