Nguyễn Văn Đậu
Lần này, không biết là lần thứ mấy, tôi lại về Hà Nội.
Hôm Tết dương lịch 2010, anh Hải gọi điện vào Sài Gòn cho tôi, nói lời chúc năm mới và bảo, «Ra ngoài này chơi đi, anh em gặp nhau lần nữa. Tôi bây giờ yếu lắm, không vào trong đấy được nữa đâu» .
Anh Hải với tôi là bạn học cùng lớp hai năm đầu bậc trung học, hồi trước năm năm tư, ở Hà Nội. Trọn đời anh chỉ sống xa Hà Nôi có mấy năm khi anh đi làm chuyên gia ở nước ngoài, thời chiến tranh. Chúng tôi gặp nhau, hạnh phúc. Mà không hiểu sao cũng cứ buồn buồn thế nào.
Tôi lại có những ngày rong chơi phố xá với lời dặn ân cần của bạn: hàng quán biết giá thì hẵng vào, ngoài đường ngộ có va quẹt với ai thì cứ thua đi v.v...
Lần này, không biết là lần thứ mấy, tôi lại về Hà Nội.
Hôm Tết dương lịch 2010, anh Hải gọi điện vào Sài Gòn cho tôi, nói lời chúc năm mới và bảo, «Ra ngoài này chơi đi, anh em gặp nhau lần nữa. Tôi bây giờ yếu lắm, không vào trong đấy được nữa đâu» .
Anh Hải với tôi là bạn học cùng lớp hai năm đầu bậc trung học, hồi trước năm năm tư, ở Hà Nội. Trọn đời anh chỉ sống xa Hà Nôi có mấy năm khi anh đi làm chuyên gia ở nước ngoài, thời chiến tranh. Chúng tôi gặp nhau, hạnh phúc. Mà không hiểu sao cũng cứ buồn buồn thế nào.
Tôi lại có những ngày rong chơi phố xá với lời dặn ân cần của bạn: hàng quán biết giá thì hẵng vào, ngoài đường ngộ có va quẹt với ai thì cứ thua đi v.v...