Cao Mỵ Nhân
Chị cứ sụt sịt mũi mỗi lần nhìn ra biển phía Tây. Chị bảo có lẽ chị bị dị ứng hay là nhậy cảm, tôi ậm ừ cho qua chuyện, để nụ cười chị không tắt trên môi. Chị đang khóc thầm mà cứ giả vờ nói lăng nhăng, để chúng tôi quên đi nỗi nhớ nhung của bầy chim vỡ tổ đang dạt dào nước mắt, sẵn sàng nhỏ lệ nếu ai chạm đến vết thương âm ỉ của mình.
Cuối tuần, chúng tôi tuy không nói ra, nhưng ai cũng muốn tìm một chút kỷ niệm xưa, nó không còn giá trị với những người đã bỏ xa dĩ vãng, trái lại, rất quý giá đối với chúng tôi, mấy anh chị em bị bộ lạc bỏ rơi, cảm nghĩ lênh đênh đã khiến chúng tôi như đang đứng trên một chiếc bè trôi ngược... về nguồn.
Cuối tuần, chúng tôi tuy không nói ra, nhưng ai cũng muốn tìm một chút kỷ niệm xưa, nó không còn giá trị với những người đã bỏ xa dĩ vãng, trái lại, rất quý giá đối với chúng tôi, mấy anh chị em bị bộ lạc bỏ rơi, cảm nghĩ lênh đênh đã khiến chúng tôi như đang đứng trên một chiếc bè trôi ngược... về nguồn.