Wednesday, July 16, 2014

Lục Bát cho Em

Quýdenver


Nhớ
      
Ơn em cho nhớ tôi tròn
Nhớ sông biển cạn nhớ mòn thiên thu
Tôi như sương khói mịt mù
Em như một nét tương tư gọi mời
Thơ em dìu dặt vàng rơi
Nhạc tôi khép kín nửa đời vụng tu
Cái gì thì cũng phù du
Chỉ riêng cái nhớ thiên thu vẫn tròn
      
Quên 

Bỗng dưng thèm giấc ngủ vùi
Thèm thêm giọt nắng rớt rơi hiên nhà
Xuân mà đông chẳng chịu qua
Tuyết như vẫn muốn từ xa đổ về
Mây mờ phủ kín bờ mê
Gió hờ hững gió, chiều tê tái chiều
Dù cho người giả vờ yêu
Thì đời cũng bớt ít nhiều quạnh hiu
Nẻo tôi bóng ngả tịch liêu
Dẫu trăm năm vẫn một điều thương em
Ơn người xoa nỗi đau mềm
Ơn đời cho giấc ngủ quen muộn màn


Hôn 

Ngẩng lên cho anh cúi hôn
Mưa cũng mặc kệ cho hồn ngất ngây
Nuốt từng hơi thở cho say
uốt từng sợi tóc cho dai đê mê
Mới chiều hay đã nửa khuya
Mà nghe gió động rèm thưa ngập ngừng
Vòng tay ôm nhẹ ngang lưng
Cho hơi ấm tỏa mộng chùng gối êm
Cho đêm sâu thẳm vào đêm
Cho ngày chậm đến. cho quên lối về 


Gọi
      
Nhớ không em buổi tình cờ
Chưa quen mà cứ như là đã quen
Chao ơi, chỉ một tiếng em
Mà lòng ngơ ngẩn nhớ quên thẫn thờ
Yêu rồi còn ngỡ là mơ
Gọi em từ thuở ngu ngơ ban đầu
Gọi em vang vọng ngàn sau
Gọi em chất ngất cõi sầu miên man
Gọi em cho sóng biển tràn
Cho nghiêng ngả núi, cho khàn tiếng ơi

No comments:

Post a Comment