Ơn em cho nhớ tôi tròn
Nhớ sông biển cạn nhớ mòn thiên thu
Tôi như sương khói mịt mù
Em như một nét tương tư gọi mời
Thơ em dìu dặt vàng rơi
Nhạc tôi khép kín nửa đời vụng tu
Cái gì thì cũng phù du
Chỉ riêng cái nhớ thiên thu vẫn tròn
Lưu vong đến đất Hoa Kỳ
Một cơn hồng thủy xóa đi nửa đời
Cánh chim bạt gió chơi vơi
Lênh đênh đất khách ngậm ngùi lòng đau
Nhà ta đâu? Bạn ta đâu?
Trông ra trắng xóa một màu mây trôi
Tình quê, tình nước, tình người
Bốn ngàn năm lẻ buông xuôi một ngày!
Lại hắn! Đúng là chẳng giống ai. Có người nói thế, nhiều người nói thế, vợ hắn cũng nói thế - giọng mặn chát Hải phòng (vợ hắn người Hải Phòng): “Đúng là chẳng giống ai. Nhưng nói cho mà nghe. Chẳng giống ai gái này mới đeo đuổi chứ giống ai thì gái này quơ đâu chẳng được!”
Hắn khoái. Dù đó là lời khen hay tiếng chê thì hắn cũng thấy cái chẳng-giống-ai của hắn gợi trong đầu hắn cái ý nghĩ hắn vẫn là hắn, cái tôi của hắn còn đấy, chưa mất nên hắn không phải đi tìm như một ông nhà văn nào đó. Hắn chợt nhớ đến câu chuyện hắn không nhớ đã đọc thấy ở đâu. Cái nhớ, cái không nhớ cứ đan quện vào nhau chẳng biết khi nào nhớ khi nào không nhớ. Nhớ đấy mà không nhớ đấy, không nhớ đấy mà nhớ đấy...!