“Hai chiếc xe lớn, một cứu thương một chữa lửa, ào ào ập tới. Hai nhân viên cứu thương khiêng đặt tôi lên chiếc cáng rồi tất cả theo tiếng còi inh ỏi, nhỏ dần, xa dần, mất hút…”
Khi tỉnh dậy, tôi được nghe kể lại như vậy và liên tưởng đến một đoạn trong một bài viết cũ:
“Đạt đã ra đi, Thảo và Thúy đã ra đi, không điếu văn, không phủ cờ. Một ngày nào đó, rồi cũng sẽ đến lượt tôi. Tôi cũng đã viết chúc thư: không điếu văn, không phủ cờ, chỉ có những giọt thầm trong tâm, giản dị tự nhiên như ngày tôi ra đời.”
… rồi nhớ đến những vần thơ của một người không tên:
Wednesday, February 12, 2014
Monday, February 10, 2014
Giọt Nhớ Vô Thường
Quýdenver
Người có bao giờ chợt nhớ mùa thu
Sương khói mênh mông sông núi mịt mờ
Người có từng nghe tim mình nức nở
Giọt lệ u hoài nhỏ xuống thành thơ ?
Tôi biết rồi đây người sẽ xa tôi
Như nắng chiều hôm như mây cuối trời
Tiếng hát ơ hờ nghiêng cơn mộng mị
Có nói năng gì cũng chỉ thế thôi
Nếu chẳng gặp nhau đâu phải xa nhau
Một phút tiễn đưa là vạn trái sầu
Thôi nhé người đi về nơi nắng ấm
Tôi ở nơi đây sương tuyết dãi dầu
Lỡ có khi nào chợt nhớ chợt thương
Xin nhỏ trong tim giọt nhớ vô thường
Ngọn gió hoang vu thổi từ đất lạ
Ai bảo... đa tình cho mãi vấn vương !
Người có bao giờ chợt nhớ mùa thu
Sương khói mênh mông sông núi mịt mờ
Người có từng nghe tim mình nức nở
Giọt lệ u hoài nhỏ xuống thành thơ ?
Tôi biết rồi đây người sẽ xa tôi
Như nắng chiều hôm như mây cuối trời
Tiếng hát ơ hờ nghiêng cơn mộng mị
Có nói năng gì cũng chỉ thế thôi
Nếu chẳng gặp nhau đâu phải xa nhau
Một phút tiễn đưa là vạn trái sầu
Thôi nhé người đi về nơi nắng ấm
Tôi ở nơi đây sương tuyết dãi dầu
Lỡ có khi nào chợt nhớ chợt thương
Xin nhỏ trong tim giọt nhớ vô thường
Ngọn gió hoang vu thổi từ đất lạ
Ai bảo... đa tình cho mãi vấn vương !
Thursday, February 6, 2014
Ơn Đời
Thơ: Quýdenver
Video Clip: Quýdenver
Tạ Ơn
Ơn đời cho nụ cười tươi
Cho môi mật ngọt nói lời dấu yêu
Cho xanh mái tóc diễm kiều
Cho còn ngây ngất những chiều gió lơi
Monday, February 3, 2014
Mưa
Quýdenver & Tg
Mưa, kìa em... mưa
Mưa như chưa bao giờ biết tạnh
Mưa ngoài trời mà thấm lạnh hồn ta (Quýdenver)
Cứ trách sao cuộc sống dễ phôi pha
Mưa, kìa em... mưa
Mưa như chưa bao giờ biết tạnh
Mưa ngoài trời mà thấm lạnh hồn ta (Quýdenver)
Cứ trách sao cuộc sống dễ phôi pha
Mưa
của tháng ngày qua
Có
khác giờ không nhỉ
Mưa
chở dấu ái về
Chừ
lại chở nhớ thương đi... (Tg)
Sunday, February 2, 2014
Như
Như một thoáng vấn vương
Lúc trời chiều nhạt nắng
Như nỗi nhớ niềm thương
Quện sâu vào năm tháng
Như khoảnh khắc vô thường
Vụt bay đi mất dạng...
- Quýdenver -
Lúc trời chiều nhạt nắng
Như nỗi nhớ niềm thương
Quện sâu vào năm tháng
Như khoảnh khắc vô thường
Vụt bay đi mất dạng...
- Quýdenver -
Subscribe to:
Posts (Atom)